Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Tự truyện của Mourinho - Kỳ 7: Thăng hoa ở Leiria, ngoảnh mặt với Benfica và bén duyên Porto


Bất hòa với BLĐ Benfica, Mou rời bỏ đội bóng một cách khá bình thản dù đang có được những thành tựu ban đầu trong nghiệp HLV (tháng 12/2000). Nhưng mối duyên nợ với CLB chủ sân Da Luz vẫn chưa khép lại.


Từng rêu rao là Mou muốn nhảy qua Sporting Lisbon (thời điểm đó, Sporting cũng sa thải HLV vì thành tích bết bát) nên đòi lương cao hơn, Benfica lại muối mặt mời ông về sau khi đội này thất bại thảm hại còn Mou lại bay cao cùng CLB nhỏ Uniao de Leiria. Tuy vậy, với nhiều sự khác biệt lớn, Mou đã lựa chọn kình địch Porto làm bến đỗ mới cho mình.


NHẬN VIỆC NGAY TRONG MÙA BÓNG
Đến dự một trận đấu tại vòng loại World Cup 2002 giữa Bồ Đào Nha và Hà Lan, Mou vô tình gặp lại Pinto da Costa, vị chủ tịch của Porto mà ông vẫn giữ mối quan hệ rất tốt thông qua 2 năm làm trợ lý cho Bobby Robson tại đây, trước khi chuyển sang Barcelona. 



Không lấy gì làm phiền lòng bởi Mou đã nhận lời làm việc cho Benfica trước đó, Da Costa có hứa với Mou một chi tiết quan trọng: sớm muộn gì ông cũng sẽ bổ nhiệm Mou lên làm HLV trưởng Porto. “Không phải lúc này, bạn tôi,” ngài chủ tịch nói. “Hãy kiếm cho mình một CLB tạm, làm thật tốt đã. Rồi thời cơ của bạn sẽ đến. Tôi hiểu giá trị và năng lực của bạn”.



Giáng Sinh rồi Năm Mới cứ lần lượt trôi qua. Đến tháng 4 thì Mourinho bắt đầu cảm thấy chán vì không được làm việc. Lúc này Media Capital, một đối tác lớn của CLB Uniao de Leiria, đề nghị mời ông về đội. Mou tỏ vẻ ngạc nhiên: “Leiria đang chơi rất bốc tại giải vô địch, tại sao các anh lại đi tìm một nhà cầm quân mới. Đội đang xếp ở tận vị trí thứ 7 (họ kết thúc mùa ấy ở vị trí thứ 5) cơ mà”.



Đại diện của Media Capital giải thích cho Mou: HLV hiện tại của đội Manuel Jose đang làm rất tốt, nhưng Ban lãnh đạo không xem vị này là người phù hợp cho những sách lược trong tương lai. Mou, cùng với 2 vị HLV trẻ tuổi khác là những ứng viên thay thế. Mou ra về, hứa sẽ nghiên cứu đề nghị của họ. Ít lâu sau, anh nhận lời và ký trước luôn hợp đồng, chỉ chờ đến khi mùa bóng kết thúc là bắt tay vào việc.



Nhưng thông tin Mou sẽ là tân HLV của Leiria mau chóng rò rỉ. Một hôm, Mou gặp phải tình huống kỳ lạ khi đang xem TV. Manuel Jose đang trả lời phỏng vấn và được phóng viên đặt câu hỏi liên quan đến Mou. Thế là Manuel tỏ vẻ bức xúc: “Nếu Mourinho nghĩ CLB này là một đám rừng và anh ấy là Tarzan thì đấy rõ ràng là một sai lầm”.



Mou chỉ buồn cười, chứ không tức giận. Ông đã quá hiểu sự bạc bẽo và khắc nghiệt của nghề cầm quân. Hôm trước họ trải thảm đỏ mời bạn, hôm sau đã tống ra cửa sau. 



Thuở còn nhỏ, đã bao lần Mou sống trong sự hồi hộp cùng ông bố, cũng là một HLV và bị sa thải hết lần này đến lần khác. Và cũng chính Mou, trong lần đầu tiên trở thành HLV trưởng, cũng là nạn nhân của Benfica. Nghĩ vậy Mou cảm thấy nhẹ nhõm bởi nếu không phải là ông thì Lieira cũng chọn một người khác thay Jose Manuel mà thôi.



Rồi mùa bóng kết thúc, Leiria về đích ở vị trí thứ 5, cao hơn cả Benfica ở vị trí thứ 6, thành tích tồi tệ nhất lịch sử của họ. Điều ấy mang lại cho Mou chút tự hào: “Nếu mình còn ở đó, CLB đã phải ở một vị trí cao hơn”.





SỰ HOÀI NGHI CỦA NGÀI CHỦ TỊCH
Rồi Mou cùng đội bóng mới bước vào đợt tập huấn chuẩn bị trước mùa. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ bởi vì từ Porto, Barcelona rồi Benfica, Mou chỉ toàn làm việc ở những CLB lớn. Giờ sang một CLB nhỏ, áp lực ít hơn, lại được thoải mái mà không bị cánh phóng viên soi mói, đấy là những tháng ngày thư giãn nhất của Mou trong nghiệp cầm quân. Chỉ có chút vấn đề nhỏ với chủ tịch Josep Bartolomeu.



Dưới sự giúp đỡ của vị này, Mou đã xếp được một chỗ đóng quân lý tưởng ở miền quê với đồi núi và không khí trong lành. Bartolomeu nói với Mou:



- Chỗ này là nhất rồi, riêng tư mà thoáng đãng. Chạy quanh các ngọn đồi hơi bị lý tưởng đấy.
Nhưng Mou trả lời làm vị chủ tịch chưng hửng:
- Chạy làm gì cơ? Chúng tôi tập trên sân, không đi đâu cả.
- Ừ, tập thì cứ tập, nhưng sáng phải chạy quanh mấy ngọn đồi, hít không khí trong lành cho khỏe chứ.
- Không, thưa ngài. Không một ai chạy mà không có bóng trong chân cả. Tất cả các buổi tập đều diễn ra ở đây.
- Nhưng những người tiền nhiệm của anh đều cho cầu thủ chạy cả.
- Ừ, nhưng giờ ông thuê tôi rồi mà, phải không?
Hơi... quê, Bartolomeu rời khỏi sân tập. Đợi khi ông này đi xa khuất, một vị trợ lý nói với Mou:
- Anh biết điều gì sẽ xảy ra nếu đội thua liền 2 trận chứ?
- Biết. Ông ấy sẽ bảo tôi không còn phù hợp.



Nhưng khi trả lời câu ấy, có lẽ chính Mou cũng không tin là Leiria quả đã không thua 2 trận liên tiếp dưới sự cầm quân của mình. Giữ cho đội bóng luôn ở vị trí cao như mùa trước đã đành, Mou còn thổi vào đội bóng một sức sống chưa từng có. Trước đây Leiria chỉ chơi với tối đa là một tiền đạo, dựa nhiều vào phản công. Bây giờ họ đá với 3 cầu thủ tấn công gồm 1 trung phong và 2 cầu thủ đá cánh. 



Leiria đã cầm bóng nhiều hơn và chủ động hơn khi nhập cuộc. Chủ tịch Bartolomeu tiếp tục bất ngờ: “Hình như Mourinho nghĩ mình vẫn đang cầm quân cho Benfica thì phải”. Rồi ông mang thắc mắc này đến cho chính Mou giải đáp. Mou nói: “Chúng ta hướng đến những mục tiêu xa hơn, vậy thì phải tập đá như một đội mạnh. Khi ta đá như một đội mạnh, cầu thủ sẽ nổi hơn, được truyền thông chú ý hơn và cuối mùa bán sẽ được giá hơn”.



PORTO CƯỚP MOU TRƯỚC MŨI BENFICA
Để thi đấu “như một đội mạnh”, nhiều cầu thủ của Leiria ngày ấy đã chơi vượt ngưỡng. Đấy là nhờ vào những lời hứa đầy tính khích lệ của Mou trước mùa bóng:



“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ sang một đội bóng lớn hơn. Khi đó, tôi cam đoan là sẽ có vài người theo tôi. Tôi không thể nói rõ đấy là ai bởi mọi việc còn tùy thuộc vào việc CLB của tôi khi ấy đang cần người ở vị trí nào. 



Chẳng hạn như Benfica cần một hậu vệ trái, Nuno Valente sẽ theo tôi. Nếu CLB cần một tiền đạo cánh, hiển nhiên Maciel sẽ cùng tôi đến Da Luz. Nghĩa là chúng ta đang có một thỏa thuận: mọi người giúp tôi đến một CLB lớn và khi đến đó, tôi sẽ mang những người phù hợp theo”.
Chính điều này đã thôi thúc các cầu thủ chơi máu lửa hơn. Phong cách đại ca toát ra ở Mou tạo cảm giác tin cậy. Họ biết ông sẽ không đời nào nuốt lời. Suốt nửa đầu mùa bóng, Leiria chơi thứ bóng đá hứng khởi chưa từng có và giữ luôn một vị trí ổn định trong “Top 4”. Nếu đúng thế, họ sẽ kết thúc Giáng Sinh ở vị trí thứ 3. Tên tuổi Mourinho nổi như cồn và lời đề nghị từ một CLB lớn như tiên liệu đến sớm hơn dự kiến. Chính là từ... Benfica.



Manuel Vilarinho thu xếp một cuộc gặp, mong Mou bỏ qua tất cả những gì trong quá khứ để hướng đến một sự hợp tác lâu dài. Benfica sẽ thảo một bản hợp đồng tốt, chỉ kém một điều kiện là cho Jesualdo Ferreira (thầy giáo cũ đồng thời là cựu HLV của Estrela da Amadora, nơi Mou làm trợ lý HLV, người được cho là có hiềm khích không nhỏ với Mou) một chân trong Ban huấn luyện. 



Mou cự tuyệt thẳng thừng vì muốn phải được toàn quyền chọn trợ lý. Trong lúc Benfica còn chưa biết ứng xử tiếp theo thế nào thì... Porto xuất hiện. Họ làm mọi cách để Mou đừng sang Benfica và hứa sẽ lập tức bổ nhiệm Mou làm HLV vào cuối mùa.



Nhưng thực tế khiến họ không thể chần chừ. Tháng Giêng năm 2002, Porto đã rớt xuống vị trí thứ 5 ở giải VĐQG Bồ Đào Nha, bị loại khỏi Cúp QG Bồ Đào Nha và xếp chót ở vòng bảng Champions League. Porto sa thải Octavio Machado và lập tức bổ nhiệm Mou. Mà ở Bồ Đào Nha, khi một CLB lớn muốn HLV của một CLB nhỏ như Leiria, họ không cho đối phương một sự lựa chọn nào.



Mourinho dẫn dắt Uniao de Leiria vào tháng 4/2001 và sau 7 trận giúp cho CLB có được vị trí cao nhất trong lịch sử (xếp thứ 5 mùa giải 2000/01). Trong mùa giải thứ hai, CLB luôn cạnh tranh vị trí thứ ba và thứ tư. Cuối tháng 1/2002, Mou chuyển sang Porto thay HLV Octavio Machado. Báo Record ngày ấy giật một cái tít đáng nhớ: “Mourinho, người được chọn (ảnh nhỏ)”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét