Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Tự truyện của Mourinho - Kỳ 10: Bật khóc 20 giây trong thời khắc lịch sử


Phần 10 của cuốn tự truyện xin gửi đến độc giả những câu chuyện xoay quanh trận chung kết Cúp UEFA 2003 giữa Porto và Celtic tại thành phố Seville, Tây Ban Nha. Phần này đặc biệt bởi nó do chính Mourinho đặt bút viết, thay vì hiện diện qua lời kể của nhà báo Luis Lourenco.


Mourinho luôn cảm thấy cô đơn trong khoảnh khắc chiến thắng ở UEFA Cup mùa 2002/03 của Porto



CHUẨN BỊ CHO TRẬN ĐẤU BẰNG CÁCH “TỰ ĐÁNH CỜ”
19/5/2003. Hai ngày trước trận chung kết kỳ vĩ, chúng tôi rời khách sạn Porto Antas và hướng về sân bay. Đấy là một tuần lễ làm việc cật lực và hiệu quả với những bài tập được trang bị đến tận răng. 



Từng cầu thủ đều có khoảng thời gian tập riêng để đảm bảo từng người sẽ thấm nhuần ý đồ chiến thuật được đề ra. Trong bóng đá, bạn phải luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Tôi đã vạch ra gần như mọi kịch bản tồi tệ có thể và cho cầu thủ tập luyện để ứng phó với những tình huống ấy.


Những lo ngại về thể lực của Costinha và Nuno Valente cũng không còn. Đội hình 4-4-2 đã được định hình với những nhân vật tối ưu nhất cho từng vị trí. Trong những trận đấu tập, tôi đặt mình vào tư thế HLV trưởng của đội B để nhìn xem những điểm yếu của đội A (gồm những người sẽ đá chung kết). Cứ như là đánh cờ với chính mình vậy. Bạn dàn những quân cờ theo ý rồi suy nghĩ ngược lại xem làm thế nào để phá thế cờ của chính mình.


Helder Postiga sẽ không thể đá và hầu như ai cũng nghĩ là Jankauskas sẽ lấy chỗ. Nhưng tại sao tôi phải chọn một phương án mà mọi người đã nghĩ đến. Báo chí cứ việc phân tích Jankauskas sẽ thay Postiga như thế nào trong khi tôi âm thầm chuẩn bị những phương án hoàn toàn khác. Trong bóng đá, bất ngờ mãi mãi là thứ vũ khí lợi hại nhất.




Capucho và Marco Ferreira là 2 lựa chọn của tôi cho vị trí tiền đạo. Nhưng chọn ai? Khi ngồi trên xe ra sân bay Porto, tôi thậm chí còn chưa ra quyết định. Cứ bình tĩnh mà lựa chọn thôi, nếu bạn dùng lý trí phân tích được lợi hại của một phương án thì đối phương cũng suy nghĩ được vậy. Cứ từ từ và nghĩ ra những phương án bất ngờ nhất.


MUỐN “ĐẬP CHẾT ĂN THỊT” ĐỐI THỦ
Chào đón Porto ở sân bay Seville là một rừng gồm những nhà báo. Tôi tỏ ra lạnh lùng và xa cách, chỉ trả lời những câu thật ngắn khi buộc phải trả lời. Với cá nhân tôi, trận chung kết đã bắt đầu từ giây phút ấy bởi toàn bộ tâm trí của tôi đã dồn cả vào cuộc chiến.



Khách sạn của chúng tôi ở rất tuyệt vời, phòng ốc đẹp và được thiết kế rất có gu. Việc có hàng trăm CĐV Celtic ở cùng khách sạn với Porto lại càng hay. Tôi muốn cầu thủ cảm nhận được không khí của trận đấu càng nhanh càng tốt. Trong buổi mổ băng đầu tiên với tư liệu là những trận mà Celtic đã chơi tại châu Âu, các cầu thủ đã dõi theo chăm chú với tâm trạng muốn “đập chết ăn thịt” đối phương. Bản báo cáo về tình hình sức khỏe lẫn tâm lý cho các cầu thủ đều rất tích cực. 


Tôi chỉ nói thêm với họ trước khi lên đường đến sân: “Chỉ sau 3 tiếng đồng hồ nữa, chúng ta sẽ mang Cúp về nhà. Chỉ cần biết tiết chế cảm xúc, mọi thứ sẽ ổn cả. Chúng ta đến đây để vô địch, chứ không phải để trở về tay không”.


Kết thúc phần nói chuyện này, như thường lệ Jorge Costa hét lớn: “Chúc may mắn”. Chàng thủ quân của tôi đã mơ đến trận chung kết này từ rất lâu, khi hãy còn là một cậu bé với chiếc khăn quàng và lá cờ Porto quen thuộc đến cổ vũ đội bóng yêu quý. Sau trận chung kết ấy, tôi đã rửa một tấm hình Costa giương cao Cúp lên trời và viết vào đấy: “Từ giây phút này, cậu đã là huyền thoại của Porto”.


“CHÚNG TA SẼ THẮNG”
Như mọi trận đấu khác, tôi luôn là người bước vào sân trước tiên và từ rất sớm. HLV chỉ là người chuẩn bị, còn khi trận đấu bắt đầu đấy phải là chuyện của cầu thủ. Tôi nhìn lên khán đài và thấy gia đình mình ở đấy: Tami và bọn trẻ đang ngồi cạnh vợ con của các cầu thủ. 



Mượn một chiếc ống kính tele từ phóng viên quen của tờ A Bola, tôi đã nhìn thấy họ rõ hơn, thấy cái mắt đang nheo lại của con mình vì ánh nắng chiếu vào. Đấy là thứ duy nhất khiến tôi bực mình từ trận chung kết: họ phải được ngồi ở vị trí tốt hơn chứ.




Tôi thì không cần, có nhiều trận họ mời tôi lên ngồi ở khu vực riêng, tiện nghi hơn nhưng tôi chỉ muốn đứng bên đường piste. Nếu trời mưa tôi sẽ dầm mưa cùng cầu thủ của mình. Ngài chủ tịch Da Costa khi ấy rất hồi hộp. Ông đến và nói với tôi: “Chúng ta phải thắng trận này nhé, Jose”. Tôi đáp: “Sao lại PHẢI? Chúng ta SẼ thắng”.


Trở lại phòng thay quần áo, tôi nhìn thấy giám đốc kỹ thuật UEFA Andy Roxburgh ở cửa. Là người hướng dẫn tôi trong một khóa học do UEFA tổ chức, Andy chúc tôi may mắn. Tôi cười: “Ồ, một người Scotland chúc tôi may mắn cơ à”. Andy cũng cười: “Xã giao thôi, quan chức UEFA phải nói vài lời cho phải phép chứ”. 


THÀNH TÍCH KHÓ QUÊN NHƯNG SẼ LẶP LẠI
Trận đấu bắt đầu vào đúng lúc tôi đang hôn lên tấm hình của 2 đứa con. Mọi thứ diễn ra rất kịch tính. Chúng tôi dẫn bàn vào cuối hiệp 1, bị gỡ lại ngay đầu hiệp 2. Rồi chúng tôi vượt lên, rồi họ lại gỡ chỉ sau vài phút, xứng đáng là một trận chung kết và tạo ra rất nhiều cảm xúc trên khán đài.



Hiệp phụ, tôi thậm chí đã lên danh sách đá 11 mét và tự tin sẽ thắng trong loạt đấu súng. Trong khung thành là Vitor Baia, người mà tôi biết từ khi còn là trợ lý ở Porto cho Bobby Robson đang trở lại phong độ đỉnh cao.




Nhưng loạt đấu súng ấy đã không đến. Một pha tấn công và toàn thể ban huấn luyện lẫn cầu thủ sau lưng gầm lên. Vậy là vào. Tôi quỵ gối xuống và khóc 20 giây. Lúc ấy cảm giác của tôi là... cô đơn. Tôi cố tìm vợ con mình trong một rừng người nhưng làm sao thấy được. Gia đình đã ở cạnh tôi những lúc khó khăn, nhưng vào những phút giây hạnh phúc thế này lại không thể cùng họ chia sẻ niềm vui. 


Rồi bóng lại được đặt lại ở giữa sân. Tôi lập tức ra chỉ thị: “Không tranh bóng bổng với Celtic trong khu cấm nữa, họ sẽ hành hạ chúng ta, phải làm mọi cách chặn quả tạt, phải ngăn nguy hiểm từ điểm khởi đầu”.


Rồi Nuno Valente bị thẻ đỏ và Celtic có quả phạt khi trận đấu chỉ còn vài giây. Bóng ra ngoài và hết giờ. Tôi đã trở thành HLV đầu tiên mang Cúp UEFA về Bồ Đào Nha. Từ một HLV quốc nội, giờ tôi đã trở thành một HLV tên tuổi ở quốc tế. 


Sự cô đơn lại ùa về khi tôi không thể ở gần gia đình mình trong thời khắc lịch sử. Tôi gặp lại họ ở sân bay. Tấm hình ấy: tôi ngả đầu về phía vợ, trên tay là cậu nhóc đang ngủ say mê vì mệt đã được phóng viên của tờ O Jogo chụp được. Porto đón chúng tôi như những người hùng. Báo chí bảo đấy là một chiến tích không thể nào quên. 


Riêng tôi thì bảo: “Không thể nào quên, nhưng có thể lặp lại”. Mùa sau chúng tôi sẽ dự Champions League.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét